[恰逢雨連天 · 大結局] Cỗ xe lăn bánh trên đường dài, chẳng biết lạc vào thành nào giữa non sông gấm vóc, phong cảnh trong thành rất giống Giang Nam. Nơi đây có nước chảy tựa Tần Hoài, thuyền hoa lững lờ trôi, dưới bóng liễu đưa phơ phất, thư sinh áo xanh bày sạp nhỏ bán tranh. Tô Tấn nhìn y, chợt nhớ năm mới tới Ứng Thiên Phủ, vô tình xô đổ quầy bút mực của Triều Thanh, khiến y phải đuổi theo đến tận Viện Cống sĩ.
Xe ngựa đi qua nhiều dinh thự, dưới mái ngói cong đung đưa chuông gió, cổng vào vườn hoang lối nhỏ đối diện nhau, nhìn sâu vào trong cửa hẹp thềm cao, sân gối sân lớp lớp.
Tiết đông tuyết rơi lấp xấp, thâm cung điệp điệp trùng trùng, nàng cùng Thẩm Hề ngồi trên bậc thềm, công tử ngả người ra gối đầu trên tuyết, tay vung quạt gấm chỉ trời đêm, bảo rằng muốn mở quán tán tiên, đoán sinh tử, bàn họa phúc, phong lưu tiêu sái.
Trong thành còn có một cây cầu đá, lan can phủ đầy rêu xanh, nơi đây hẳn cũng là chốn mịt mù hơi ẩm. Tô Tấn ngắm nhìn cây cầu, bỗng chạnh lòng nhớ Tần Hoài mưa bụi.
Đúng là “thấy chữ như gặp mặt”, rốt cuộc nàng chẳng đợi được Liễu Triêu Minh. Nhưng nàng nhớ rõ lần tương ngộ cuối trước khi rời Nam Kinh.
Đó là cuối xuân năm 13 Vĩnh Tế, mưa gió triền miên. Nàng đến Đại Lý Tự kết án, chàng xuống kiệu trước bên cầu Chu Tước, họ nhìn nhau qua màn nước. Giữa mênh mông khói mưa trần tục, cuối cùng họ cũng nhận ra lửa cháy trong mắt nhau.
Lửa ấy có thể thiêu rụi ngàn sau, truyền thừa kim cổ, lan khắp non sông cẩm tú, thắp lên một thời thịnh thế phồn hoa.
Chỉ là, Tô Thời Vũ rời xa triều đình rồi mới nghĩ, mưa gặp nắng tạnh, lửa gặp nước tàn. So với non sông bao năm, phồn hoa chỉ tựa bóng câu qua cửa sổ. Sử xanh như sông dài, phận người rơi vào đó, hòa tan cùng dòng nước, làm sao tìm lại được. Nếu thực sự muốn lưu giữ điều gì, hãy kể về năm ấy.
Năm ấy, Tần Hoài còn chìm trong khói bụi, chính sách mới thực thi, chiến sự Tây Bắc và Bắc Cương đang tiếp diễn.
Trong tiết xuân muộn, Thẩm Hề nhân khi rảnh rỗi, đào dưới gốc cây một vò rượu hạnh hoa, ngồi bên bàn đá tự rót tự uống.
Mưa bay lơ đãng, Tô Tấn vội vàng thu sách phơi ngoài sân, trở vào nhà nghỉ mệt, rót một chén nước trong.
Liễu Triêu Minh cầm dù đứng dưới mái hiên, ngẩng mặt nhìn màn mưa tầm tã, tay nhận trà nóng nô bộc đưa qua.
Chu Nam Tiện đứng giữa cát bụi Tây Bắc, nhìn về kinh đô cuối chân trời gió cuốn, giơ chén lên trời. Những lời không kể hết một đời, đành gửi cả vào trong chén rượu.
When the TT proj turns one, I’ll be heading to Qinhuai for a month-long stay.