Quán bar tối tăm mù khói. Tôi nhìn quanh, mãi mới nhận ra lão già đang ngồi một mình. Tôi thận trọng đến gần, sàn gỗ ố bẩn cọt kẹt dưới chân.
“Ông là bác sĩ Alex phải không?”
Lão già ngước đôi mắt đỏ nhìn tôi, cất giọng khàn khàn, “Tôi không thích nói về quá khứ.”
Tôi chống tay lên bàn, nhoài tới nhìn lão kĩ hơn. Da tái nhợt. Mắt trũng. Lưỡi béo mập thè lè. Trông như đã chết được cả tháng mà không hề tự hay biết. Tôi toan bỏ đi, nhưng nhớ tới giấc mơ đời mình, tôi đành nói, “Tôi cần ông giúp.”
Đôi mắt đỏ nheo lại, “Giúp gì?”
“Phẫu thuật.”
Lão hỏi, “Chuyển giới à? Tạo âm đạo, gọt yết hầu, hay đắp đôi vú?”
Tôi nhăn mặt, “KHÔNG.”
Lão lẩm bẩm, “Sở trường của tôi là biến con đực thành con cái. Đáng lẽ người ta không nên tước giấy phép hành nghề của tôi. Tôi đã giúp bao nhiêu người.”
Tôi tự nhủ, phải rồi! Tạo âm đạo cho người cần sửa mũi, không tước mới lạ! Tôi giải thích, “Tôi không muốn biến thành con cái.” Và lục túi lấy một trang giấy, cẩn thận mở ra, chỉ vào mặt cười toe toét của Thằng Khốn.
Lão già hỏi, “Gì đấy?”
Tôi nói, “Người giữ kỉ lục thế giới về kéo xà. 740 cái/giờ”
“Thì sao?”
“Tôi đứng thứ hai. Chỉ kéo được 725 cái.”
“Kém có chục cái thôi mà.” Alex há mồm, để lộ con cá nhai dở. “Tập luyện nhiều vào.”
Tôi tập luyện mười mấy tiếng một ngày. Ăn đủ loại thực phẩm phù hợp, chăm chút thờ phụng cơ thể. Cần cù đến đâu cũng chỉ kéo được 725 cái. Phá kỉ lục đã biến thành nỗi ám ảnh cuộc đời, khiến tôi phải bay tới chỗ Thằng Khốn để xem hắn có gì mà tôi không có.
Hóa ra, bí quyết nằm ở chỗ…
“Cụt cẳng chân trái. Tai nạn ô tô,” Thằng Khốn giải thích. “Bình thường tôi đi lại bằng chân giả, ông Hạng Nhì ạ!”
Một cẳng chân tầm bảy cân. Tôi sôi máu. Mình thua, không phải vì đối thủ quá mạnh, mà vì đối thủ quá nhẹ.
Sau cuộc gặp, tôi ăn kiêng cấp tốc. Tỉ lệ mỡ sụt xuống mức nguy hiểm, cơ bắp teo đi, kéo xà 600 cái đã kiệt sức. Tôi đành quay lại chế độ chăm chút thờ phụng cũ, cật lực tập luyện đến mức chỉ chịu dừng khi đái ra quần. 725 vẫn là cảnh giới cao nhất.
Trong lúc ngồi bệt trên vũng nước đái của chính mình, tôi sực nghĩ ra. Đúng rồi. Phẫu thuật cắt bỏ là xong! Tôi lùng sục các phòng khám ngoại khoa suốt hai tháng trời. Liên tục bị từ chối. Cuối cùng, qua thông tin trên một diễn đàn về tự nguyện cắt bỏ cơ thể, tôi tìm ra Alex.
“Tôi muốn ông chặt hai chân tôi.”
“Bốn trăm triệu. Trả trước.”
Sung sướng tràn ngập hồn tôi, “Hai trước hai sau.”
Alex nhồi miếng cá béo ngậy vào mồm, “Cũng được, mà chỉ chân thôi à? Con người bị đè trĩu xuống vì đủ mọi bộ phận chẳng cần thiết gì. Quả thận nặng lạng rưỡi. Lá gan nặng hai cân. Rồi amidan, túi mật, dạ dày, ruột… Phải hàng cân luôn đấy.”
Tôi xụ mặt, nhận ra lão già này không chỉ đơn giản là nghiện rượu bất tài, mà còn bị điên. Mất một lúc, tôi mới nhận ra lão đang cười, vai rung bần bật.
“Đùa thôi, cậu Hạng Nhì. Cho cái hẹn đi. Cụt chân sớm chừng nào, hạng nhất sớm chừng ấy, nhỉ?”
.
Bác sĩ Alex tưới một chai cồn lên lưỡi cưa sắt, giải thích rằng sẽ cưa cụt hai chân đến tận bẹn tôi, chỉ để lại vạt da thừa bọc xương, lâu dài sẽ tạo thành chũm cây hấp dẫn ngay dưới mông. Tôi nhìn xuống chân mình lần cuối. Đôi chân hơi gầy, nhưng đã ân cần nâng đỡ tôi suốt hai mươi sáu năm qua. Tuy tiếc nuối, tôi vẫn muốn giữ kỉ lục thế giới về môn kéo xà hơn. Được cái công việc tôi đang làm có bảo hiểm khuyết tật rất hào phóng. Ngồi xe lăn cũng không sao cả.
“Sẵn sàng chưa?” Bác sĩ Alex đeo mặt nạ lên. “Hít một hơi thật sâu và đếm ngược từ 100…”
Tôi bắt đầu đếm, nhưng không phải từ 100, mà từ 740.
Đến 720, tôi đã ngủ.
.
Quá trình phục hồi khá gian nan. Cử động, ngồi, đại tiện… đều gây đau đớn. Alex kê cho tôi thuốc uống, và tiêm cả morphine vào chũm cây cho bớt đau. Tôi cắn răng chịu đựng và bắt đầu tập luyện ngay lúc còn phải tĩnh dưỡng trên giường.
Một tuần sau phẫu thuật, tôi bắt đầu tập lại với xà. 650 cái. Sau cuộc đại phẫu, bảy ngày nằm ngửa và vẫn chưa lấy lại thăng bằng, kết quả như thế là không tệ. Vài mũi khâu rách toạc ra, nhưng không sao cả, vì kỉ lục thế giới sắp thuộc về tôi.
Một tháng sau phẫu thuật. Tôi tấn công đến nấc 700 thì mệt rũ, chóng mặt, buồn nôn, bụng quặn thắt. 710, tôi nôn mửa, tuột tay khỏi xà, hai chũm cây dộng mạnh xuống sàn làm những tia sét rợn mình chạy suốt từ xương cụt lên óc.
Tuần tiếp theo, tiếp theo, tiếp theo nữa, tôi chỉ xoay xở đến được 737…
Nỗi chán chường nhen nhóm. Rồi tức giận. Rồi một ý tưởng nảy ra. Alex bảo thế nào nhỉ. Thận, gan, amidan, dạ dày, túi mật, ruột… phải hàng cân luôn đấy.
Nếu nhẹ hơn nữa, tôi có thể vượt qua mốc 740.
.
“Trừ tay, trừ mắt, còn lại xẻo hết đi cho tôi…”
.
Thuốc mê tan, tôi tỉnh dậy, nheo mắt nhìn chiếc bàn bên cạnh. Dãy lọ thủy tinh xếp đầy các mảnh miếng từng là tôi. Thịt, nội tạng, vài vòng ruột to bập bềnh trong phoóc môn. Thận. Gan. Ruột thừa, túi mật. Một hũ mỡ hút ra từ mông. Một phần bụng.
Dương vật, tinh hoàn… Nhìn đến đây, tôi thở dốc, rên lên. Nhưng không âm thanh nào phát ra, bởi trong chiếc lọ tiếp theo có lưỡi, amidan, thanh quản, cùng nửa vầng trăng đẫm máu vốn dĩ là hàm dưới tôi.
Alex đã đi quá xa. Lão đã tùng xẻo tôi thành quái vật. Nhưng… Tôi vẫn còn hai cánh tay. Dù đã thương tật và sứt mẻ nặng nề, tôi vẫn đu xà, vẫn phá vỡ được kỉ…
Mắt tôi lướt sang lọ thủy tinh cuối cùng.
Không khí tràn vào phổi và tiếng hét vang ra, chắc thế, vì tôi cũng chẳng còn tai để nghe thấy.
Ở lọ này, là mười ngón tay.