Ở một làng nghèo nọ, có một đôi vợ chồng nghèo. Họ nghèo đến nỗi ăn bữa nay không biết bữa mai, không dám con cái vì chẳng có gì bỏ miệng nó. Một hôm người chồng gánh củi xuống núi bán, cuối ngày đổi được một nắm cơm mang về. Dọc đường gặp một cụ già gần chết rạc bên đường vì đói, anh bèn nhai cơm rồi bón cho cụ. Hết nắm cơm cụ già cũng tỉnh dậy, cảm động chìa ra một cái móng tay người, nói rằng, cho cháu cái này thay lời cảm ơn, trong đây chứa ba điều ước, nhưng chỉ ước khi có nhu cầu thực sự thôi nhé.
Tối đó hai vợ chồng không có gì ăn, bèn lót dạ bằng cách tán gẫu về móng tay người. Cô vợ trề môi bảo bị lừa không đâu, nắm cơm no bụng đi đổi lấy cái thứ vô dụng. Người chồng bực mình, nôn nóng muốn chứng minh, bèn nắm chặt móng tay, ước rằng, “Cầu cho con có công ăn việc làm.”
Sáng hôm sau, khắp làng rộ lên tin tức bên dưới ngọn núi của họ là một mỏ than có trữ lượng cao, một ông chủ đã về mở xưởng khai thác, tuyển công nhân ồn ào. Người chồng lập tức đi xin việc, và được lấy vào làm.
Tối về nhà với vợ, anh thích chí bảo, giờ còn khinh móng tay của anh không?
Cô vợ đã xuôi xuôi, nhưng vẫn cứng miệng, ước cho em cả bao tiền xem nào!
Anh chồng bèn nắm chặt móng tay, ước rằng, “Cầu cho vợ con có cả bao tiền!”
Sáng hôm sau anh lại đi làm. Đến trưa còi báo động hú vang, khắp làng rộ lên tin tức mỏ sập, buổi tối danh sách tử nạn báo ra, người của xưởng đến báo tin buồn cho cô vợ và đền một bao tiền.
Cô vợ vật mình vật mẩy khóc đến đêm, rồi giở kỉ vật của chồng ra xem cho đỡ nhớ. Mặt trăng rọi qua cửa sổ, soi vào móng tay người lấp lánh. Cô vợ trông thấy, lòng hờn căm trỗi dậy, bảo rằng tất cả là tại mày. Đang định vứt nó đi thì sực nghĩ ra, vẫn còn một điều ước.
Cô bèn nắm chặt móng tay, ước rằng, “Xin hãy trả chồng lại cho con!”
Mặt trăng liền mờ đi, gió nổi lên. Từ trong màn đêm một vùng bóng đen tràn tới, mỗi lúc một rộng, trườn vào nhà, cuốn lấy cô vợ. Từ trong bóng trong gió vọng ra tiếng gọi lạo rạo như cát, “Chồng em đây, đi với anh nào!”