Cô thọc ống thông vào dương vật, tay lạnh giá. Đây là giống cái đầu tiên chạm vào chỗ kín của tôi trong vòng năm mươi năm qua. Tôi nhắm mắt, nhăn mặt chịu đựng khi ống thông nhích dần lên, lỗ mũi phát cay vì mùi nước đái, mùi dầu thông và một mùi khác mà tôi biết rất rõ.

Mùi tử vong.

Tử vong có nhiều mùi. Ở tôi là mùi của đồng xu ta liếm trong nhà vệ sinh công cộng đã bao mùa nắng mưa chưa quét dọn. Tôi hiếng mắt nhìn xuống bụng mình, căng phồng như bụng bà chửa mười tháng. Cơ thể tôi không tự đào thải chất lỏng được nữa, và đấy là lý do cho cuộc luồn ống thông.

Khi cô rời đi, tôi nhờ cô tìm hộ một cha xứ.

Có lẽ tôi đã lơ mơ thiếp đi một lúc, vì khi tỉnh dậy cũng là khi tôi thấy một thanh niên đẹp trai lai láng đang lay mình, cổ áo La Mã cứng và sáng, mắt lấp lánh lý tưởng. Thanh niên nói, “Nghe bảo con muốn gặp ta.”

Tôi hỏi, “Cha có biết con là ai, và con đã làm những gì không, thưa cha?”

Thanh niên cười, răng trắng tinh, “Người ta có thông báo cho ta. Con đã giết người. Mười người vô tội.”

Tôi ngắm nghía khuôn mặt cậu ta, cố nói qua đôi môi run rẩy, “Khi con bị bắt và bị tống vào đây, chắc bố mẹ cha còn nhỏ xíu. Cha tên gì, thưa cha?”

Thanh niên chống tay lên đầu gối, nhoài người lại gần, tóc thơm mùi xà phòng, hơi thở man mát mùi bạc hà, “Alex.”

Tôi nói, “Cha Alex, con bị ung thư, nội tạng rữa nát hết rồi, đau đớn không sao chịu nổi, nhưng đáng đời con lắm, sau bao nhiêu tội lỗi con đã gây ra.” Tôi tạm dừng, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, “Con cũng từng là linh mục, cho đến khi phải vào đây vì bị kết tội giết mười người.”

Alex vỗ vào tay tôi với vẻ đồng cảm.

Tôi lại nói, “Nhưng con số thực tế trên mức đó nhiều, thưa cha.”

Alex chớp mắt, “Bao nhiêu?”

“666. Hầu hết là trẻ em. Mồ côi vì chiến tranh. Ban đêm con đi tìm chúng, cho ăn rồi mang vào núi sâu, nơi không ai nghe được tiếng la hét. Cha có biết con giết chúng như thế nào không?”

Alex lắc đầu rất nhẹ.

“Bằng răng của con, thưa cha. Con lột quần áo chúng ra, trói nghiến lại. Cạp răng vào người chúng và rứt thịt từng miếng thịt cho đến khi chúng chết.”

Mặt Alex tái đi.

Kỉ niệm lấp đầy tôi: những miếng thịt bẩn thỉu, đẫm máu, tiếng kêu cứu chói tai, chuột bọ chạy nháo nhào qua chân, tranh giành những mảnh vụn…

Tôi kể tiếp, “Cha chú ý này. Rứt thịt người bằng răng không dễ đâu. Trước tiên cha phải nhay bằng răng cửa và nanh cho đến khi da rách thủng, sau đó mới cắn sâu và giật về phía mình, dùng sức ở cổ và vai nữa. Khá mất thời gian. Đôi khi hàng giờ nạn nhân mới chết.”

Alex đứng dậy, ánh sáng lý tưởng trong mắt không còn nữa. Tôi vội thu hết sức tàn nắm tay cậu ta lại. Không được rời đi, chưa đến lúc.

“Làm ơn, thưa cha. Con muốn đền tội.”

Alex nhìn tôi chằm chằm, rồi nói, “Ta sẽ cùng con đọc kinh Ăn năn, sau đó con hãy nghỉ ngơi.” Cậu ta làm dấu thánh giá trên trán tôi.

Tôi thận trọng hỏi, “Đức tin của cha mạnh đến mức nào?”

Alex nghiêm nghị đáp, “Không thể lay chuyển. Trừ phi Chúa trời chỉ dẫn khác.”

Tôi gần như hét lên sung sướng, “Vậy con có một chuyện muốn kể với cha, hơi dài dòng.”

Alex gật đầu, vừa tò mò vừa cảnh giác.

Tôi liếm môi cho đỡ khô, rồi kể, “Sau khi tốt nghiệp Chủng viện, con được phái đến một xứ miền biển, dân cư đen đúa ngỗ ngược. Con đã nỗ lực rao giảng về ân điển và lòng nhân từ của Chúa. Đúng lúc họ bắt đầu tin tưởng, thì những vụ giết người xảy ra.”

Tôi hồi tưởng thi thể đầu tiên. Trong mắt lồi ra khỏi khuôn mặt nát bấy, trông như hai quả bóng quần bị nhét vào nửa quả dưa hấu vỡ. Khắp người thịt bong, xương lộ, một con chuột thò cái đầu béo múp ra khỏi ổ bụng rách tươm và kêu chút chít như giữ mồi.

“Cứ bảy ngày lại có một thi thể bị cắt xẻo. Cảnh sát không quan tâm. Giáo hội buồn rầu nhưng khoanh tay.”

Alex nhíu mày, “Con giết họ hả?”

Tôi lắc đầu, “Không… Một giáo dân, làm nghề đánh cá, có vợ và ba con. Ngay sau nạn nhân đầu tiên hắn đã đến gặp con ở phòng xưng tội, người bê bết máu, kẽ móng tay và kẽ răng còn giắt xơ thịt. Hắn cho biết mình là nạn nhân của một lời nguyền đã ếm lên xứ này hàng nghìn năm. Kẻ sát nhân cho con xem một ấn kí.”

Tôi vén tóc mái lên, để lộ ấn kí nằm sát chân tóc, “Nó đây, dấu hiệu cho thấy Chúa trời có chỉ dẫn khác.”

Alex máy môi, “Đây là…?”

Tôi gật đầu, “Đúng, đây là Dấu ấn của Cain, xuất hiện khi hắn giết em trai. Cain không còn trên trần gian, nhưng lời nguyền của hắn vẫn truyền từ người này sang người khác. Muốn chấm dứt lời nguyền, chỉ còn cách giết kẻ mang ấn kí. Và ấn kí đã từ tên sát nhân giáo xứ miền biển kia truyền sang con.” Ấn kí ấm lên trên da tôi và bắt đầu bốc cháy. “Đây là bằng chứng cho thấy chỉ dẫn của Chúa, thưa cha.”

Alex đứng bật dậy, ghế đổ ra sau.

Tôi cười toe toét, “Cảm giác thế nào khi đức tin lung lay?”

Alex quỳ xuống, òa khóc, “Chúa ơi… Chúa ơi…”

Cảm giác bỏng rát biến mất. Tôi cười, lần đầu tiên thấy nhẹ nhõm sau nhiều thập kỉ. Alex đưa tay bưng trán và hét lên, giọng tan nát mà tôi hiểu rất rõ.

“Chúa ở cùng cha, Alex.”

Và rồi cựu cha xứ bổ nhào vào tôi, há miệng nhe răng.

Thoạt tiên cậu ta cắn còn vụng về, nhưng chẳng mấy chốc đã thấm nhuần bí kíp tôi truyền thụ.

Nhay. Cắn chặt. Rứt mạnh ra. Đau đấy!

Nhưng còn nhẹ nhàng chán.

So với sự giày vò của tế bào ung thư…